Một ngày nỗi buồn rủ nhau đi đâu cả
Chỉ còn toàn những khoảng chơi vơi...
Những gương hồ xa in bóng những mặt người
Tháng năm khắc khoải
Trò đuổi bắt mệt nhoài và miết mải
Tuổi trẻ tìm đâu...
Người có về cho ta hỏi một câu
Ai sẽ đền lại mình những giấc mơ thuở trước
Những giấc mơ chưa nhuốm màu mất được
Những giấc mơ trong veo...

Lũ chim trong vườn sẽ hót vội vàng theo
Chúng tôi ra đi rồi sẽ quay trở lại
Nhưng hoa lá của hôm nay nào có đâu xanh mãi
Một ngày cũng phải già đi...
Tôi tư lự nhiều, và phiền phức, đôi khi
Nên hay phải tự hỏi mình như vậy
Không được quên, không được quên đâu đấy
Ai cũng chỉ một lần trẻ tuổi mà thôi...
(Dù tuổi trẻ nào cũng lắm lúc chơi vơi)
Trần Việt Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét