Giữa cuộc sống bon chen ta cô đơn tàn tạ
Ta lê gót bước qua mùa Hạ
Cố níu ghì một cánh phượng đã lìa rơi
Nắng nhạt dần bóng tối đã chơi vơi
Tiếng lá tới cũng làm ta thảng thốt
Ta tự trách thân ra bồng bột
Ta yêu nhiều mà nhận có bao nhiêu

Heo may về run rẩy bóng cô liêu
Bước đơn côi khiến lòng ta ướt lạnh
Giọt mưa ngâu bên đường vừa tạnh
Lá lìa cành đâu còn giữ màu xanh
Thôi chỉ tại đời ta bất hạnh
Ta chỉ buồn đâu dám trách gì ai
Đã nắm tay
nhau qua đoạn đường dài
Sao nỡ bỏ một mình ta ở lại
Người cứ đi xin đừng e ngại
Đừng giả vờ thương hại đời ta
Ta vẫn sống và mỉm cười
bước tiếp
Người có là gì sao ta phải vấn vương ???
HÀ BÍCH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét