Ngày hai đứa đứng dưới mưa phải chi anh đừng nhớ
Cũng đừng viết lại một chuyện tình dang dở
Của chính mình và cô bé cạnh nhà bên
Em gọi anh là nỗi nhớ không tên
Còn anh lại dành riêng và gọi em là Thiên Sứ
Em trở về em- cô bé vô tư lự
Vẫn khẽ mỉm cười và đôi mắt vẫn ngô nghê
Bao năm qua vẫn trông ngóng bước anh về
Em vẫn giữ thói quen nhặt nắp chai về đựng nước
Vẫn hát ngêu ngao và hồn nhiên như trước
Vẫn muốn làm cô dâu mặc váy trắng bước cạnh anh

Nhưng cuộc đời đâu chỉ có màu xanh
Cũng hiển nhiên như chuyện anh đâu còn là anh như ngày ấy
Đời cứ đổi thay còn em thì vẫn vậy
Vẫn ngu ngơ và ngờ nghệch đến đau lòng
Có phải như em sẽ chẳng được ngóng trông
Chẳng được yêu ai và chẳng mong được điều gì hơn thế
Em chẳng trách anh đâu chỉ trách đời dâu bể
Chẳng để em can đảm nói một tiếng :yêu anh
Người trong xóm thôn chỉ biết em hiền lành
Đâu biết thiểu năng như em cũng cần một điểm tựa
Đâu biết em thiệt thòi với bạn bè cùng trang lứa
Mà chỉ mau lôi em đi cho khuất mắt mọi người
Em vẫn cười
Kể cả khi gặp lại anh cũng vậy
Anh bình thản với những gì anh thấy
Tiếng cười em khi ấy…
Chua xót đến vô cùng
Em một mình với suy nghĩ mông lung
Liệu em có là gì trong bóng hình người cũ
Còn em- trong chập chờn giấc ngủ
Vẫn vô tình, thảng thốt gọi thành tên..
Mối tình đầu- anh- hoàng tử cạnh nhà bên.!
Nguyễn Hải Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét