Từng ngón gầy không che hết nỗi buồn vương trong mắt
Em lại về sau chuỗi ngày bất trắc
Gục đầu vào đêm- se sắt trái tim mình
Đã bao lâu rồi em không thấy bình minh
Nhìn nơi đâu cũng một màu xám xịt
Đường thì xa mà lối về mờ mịt
Tiếng chim hót trên cành cũng chẳng gọi nổi một sớm mai

Đã bao lâu rồi khi em biết mình sai
Vẫn cố chấp bước vào nơi không lối thoát
Để những đêm nghe lòng đau toang hoác
Tự ôm mình, tự lau giọt nước mắt rơi
Em lại về ôm hết những chơi vơi
Ôm những đớn đau không mấy người hiểu thấu
Em lại về ôm niềm đau chôn giấu
Ôm lòng đêm- vứt bỏ tuổi xuân thì
Sương Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét