Nên đáy mắt mênh mang thẳm úa tàn sắc lá
Anh - cánh nhạn cuối đường thu vội vã
Phía trước phồn hoa, gió bạt, mây hồng...
Em không dám nghĩ một ngày nhuốm nắng vạt nhớ mong
Không dám nghĩ một ngày thôi lạnh lòng huyễn hoặc
Không dám nghĩ một ngày được bàn tay anh nắm chặt
Sợ bày vẽ tim mình đơm đặt một trời yêu

Những ngày mưa mây lạnh xám hoen chiều
Em như cánh diều lặng im nghe lòng mình dậy sóng
Em lại nhớ bàn tay chưa bao giờ được nắm
Nhớ ánh mắt, nụ cười...
mặc ngọn gió hiên đời cứ gạ gẫm bảo nên quên
Em chấp nhận làm phận cỏ không tên
Chỉ cần nhìn thấy anh bình an phía cầu vồng rực rỡ
Em gói ghém mong chờ
Buộc trăm ngàn trăn trở
Làm bạn với trăng mơ
Bung nở hết vơi đầy ....
Cánh bằng lăng cuối cùng lầm lụi tím sương mây
Nghe gió hát mê say bản tình ca hạ trắng
Cây xôn xao kể giấc mơ đầy hoa nắng
Sắc tím kịp mỉm cười
rồi rụng xuống hoàng hôn.
RS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét