Nằm ở ngoại ô không xô bồ, chen chúc
Thật bình lặng thôi nhưng đong đầy hạnh phúc
Có chúng mình, có cả những đứa con.
Vườn rau mướt tươi, và thảm cỏ xanh non
Anh vun trồng, còn em thì vun vén
Con Ngài non còn ủ mình trong kén
Đêm trải dài hai đứa đợi Quỳnh bung.

Cuộc đời gian nan ta vẫn bước đi chung
Sau mỗi buổi tan làm ta về nơi êm ấm
Bữa cơm giản đơn, nhưng nóng thơm ngọt thắm
Bàn tay này vẫn nắm chặt tay ai.
Nằm lên chân, để em đọc "Thương nhớ mười hai"
Anh lắng nghe sau ngày dài vất vả
Rồi ngủ thiếp đi khi gió vừa lơi lả
Mà vòng tay anh ôm trọn cả lấy em.
Tổ ấm nhỏ bình yên em vẫn khát thèm
Nhưng có lẽ phải buông rèm lỗi hẹn
Sợi tơ mỏng manh nên tình không trọn vẹn
Giấc mơ này em nghẹn giữ riêng em!
Phương Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét