Rời phố thị bon chen, cùng người thương về quê sinh sống
Mặc kệ ngoài kia là trời cao biển rộng.
Chỉ cần anh nắm tay em bão tố cũng hóa dịu dàng
Em biết đàn ông dẫu một thời ngông cuồng, tự hào có thể gánh vác cả giang san
Thì cho đến sau cùng vẫn thiết tha thèm một người đàn bà ôm vào lòng mà sưởi ấm
Nhắm mắt, hôn nhau môi tìm môi mà trời ơi bão lòng dậy sóng
Thì cả tỉ thiên hạ ngoài kia cũng quá đỗi dư thừa…

Em - Đàn bà để bảo vệ mình nên lắm lúc cũng ngang ngược, chanh chua
Mà trước anh lại nhu mì, hiền ngoan quá đỗi.
Thì ra con người ta khi đã kinh qua hết phong ba, bão nổi
Mới thấy cuộc đời cần lắm một người thương…
Em biết – người đàn ông của em từng dày dạn gió sương
Thời trai trẻ cũng đã cuồng điên hôn biết bao nhiêu người con gái
Ngày gặp em tóc đã phai, tim trụa trầy thảm hại
Nhưng em nguyện lấy đời mình băng bó lại cho anh …
Trẻ trung, xinh đẹp, giỏi giang đến cuối rồi cũng phai tàn
Đời cần gì nữa đâu ngoài một tình yêu chân thành, chẳng cần phải thề nguyền hẹn hứa!
Một ngôi nhà nhỏ thôi nhưng luôn luôn đỏ lửa!
Mình rúc vào lòng nhau mà ngủ
mặc ngoài kia nhân gian có dối trá thế nào…
Lê Trà My
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét