Chỉ có bản thân mới cho phép mình buồn
Anh vẫn thường bảo người ta như cỏ
Ngoài học kiên cường còn phải học cách buông!
Có thể là trong những người em thương
Coi thường và lãng quên
Đổi thay và rời bỏ
Để lại nơi em rất nhiều câu hỏi khó
Chẳng thể trả lời trong nước mắt và đau.

Nhưng mấy ai trả lời được câu hỏi vì sao
Người từng là cả đời nay trở thành người cũ
Chỉ biết ru mình đó chỉ là giấc ngủ
Mộng mị đủ rồi phải tỉnh dậy mà thôi!
Câu chuyện buồn của ai cũng là chuyện cách trở, xa rời
Rồi cũng sẽ quen thôi, khi qua là sẽ khác
Đừng vội vã bi quan, nhìn đâu đâu cũng dối gian, lừa gạt
Mặc áo khoác vào, ủ ấm chính mình đi.
Hạnh phúc ở ngoài kia, nghĩ thoáng ra thì có khó khăn gì?
THÚY NHÂN
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét