Người cũng đi như mây gió bên trời
Ta vẫn tiếc mình chỉ đời lá cỏ
Giữ thế nào những thứ vốn xa xôi.
Mai phố nhỏ sẽ buồn trong tiếng thở
Trong tiếng xe và cả tiếng reo mời
Bàn ghế cũ cũng nhuộm màu tiếc nhớ
Mai có người ôm bóng phố mồ côi.

Nay kỉ niệm, mai đã thành dĩ vãng
Tuổi hôm nay, tuổi nhuộm trắng tang buồn
Người có khóc cho dấu đời tuổi trẻ
Đã có lần tên gọi mãi một tên.
Ta không trách cũng không hờn gì cả
Đoàn tàu nào chẳng bỏ lại sân ga
Ta chỉ tiếc, mình tưởng là tất cả
Chợt một ngày, tất cả, cũng trôi xa...
Quốc Thạch
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét