Trời nhá nhem bóng đổ những vệt dài
Tiếng nói cười, còi xe tuýt inh tai
Đông đúc quá... tôi lạc loài giữa phố.
Tôi lang thang chen giữa dòng xe cộ
Người lướt qua kẻ nhăn nhó cau mày
Người nóng lòng như đang đếm từng giây
Tôi lê bước, bờ vai gầy cô độc.

Chẳng vui buồn, có lẽ nào lại khóc
Không có gì, chỉ lạc lõng, thế thôi
Nếu có ai nhẹ bước đến, mỉm cười
Cô đơn này sẽ vơi đi đôi chút.
Đường đông quá tôi thấy mình phát ngột
Trăm người qua, tôi hốt hoảng liếc nhìn
Cảm giác này khiến tôi mất niềm tin
Giữa phố đông tôi ép mình không khóc.
Lai Ka
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét