Khi đã kinh qua hết thảy vui buồn
Khi lòng đã bình yên trong bão tố
Người có về cùng ta ngắm hoàng hôn?

Ta vẫn sẽ ước mơ điều đơn giản
Là mái tranh cạnh ao cá quê nghèo
Cho dẫu có đôi lần rưng rưng khóc
Bữa đói lòng vì côi cút, gieo neo.
Ôi đời sống là vô vàn khổ ải
Là đau thương người biết đấy, rất thường
Nên nếu được người ghé về thăm lại
Ta sẽ mừng như lá cỏ mừng xuân.
(Mưa)
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét