Nghe tiếng gió mùa xuân lùa qua cửa
Ngỡ lòng mình còn hồn nhiên như thuở
Thuở mười lăm đang độ rất yêu đời
Mình tìm về sau mỗi chuyến xa xôi
Thấy bão giông bào mòn lên năm tháng
Đất quê hương vẫn thanh bình yên ắng
Chỉ có mình là chẳng giống như xưa

Mái hiên nhà còn có chiếc võng đưa
Bên bờ sông còn loài hoa cỏ dại
Chỉ có mình bây giờ lòng hoang hoải
Lớn lên rồi bỗng chẳng thể vô tư
Mình tìm về sau năm tháng lo âu
Mà miên man vì những điều xưa cũ
Mà ước mơ về những mùa lá rũ
Mình còn thơ nên cuộc sống rất hiền.
(Mưa)
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét