Không phải ai cũng may mắn được hạnh phúc mỉm cười
Bởi còn có những người...
Có thể phải mất rất lâu để đi tìm điều ấy
Hoặc cũng có thể là hạnh phúc ngoảnh mặt quay lưng nên chẳng bao giờ tìm thấy
Nhưng sao anh tìm được em rồi mà xa xôi đến vậy, hỡi thương yêu?
Anh yêu em nhiều... nhiều biết bao nhiêu!
Tình yêu ấy nếu chỉ nói bằng lời thì làm sao mà đủ
Chỉ biết đêm về đêm anh thường hay khó ngủ
Vì mãi chập chờn một giấc chiêm bao.

Anh chỉ dám giữ cho riêng mình mãi mãi một ước ao
Giữ lấy tình em đến khi nào còn có thể!
Dẫu ngoài kia cuộc đời có quăng quật anh giữa trăm ngàn dâu bể
Thì mỗi đêm về anh vẫn hão huyền hạnh phúc với chính giấc mơ anh.
Giấc mơ ấy là một thảo nguyên xanh!
Chỉ có đôi ta...
ngôi nhà
và lũ trẻ!
Anh sẽ là cha, còn em là mẹ
Các con sẽ nô đùa trên ngan ngát cánh đồng xanh.
Giấc mơ ấy là của anh!
Thì không một kẻ nào được quyền chia sớt
Làm thế nào cho hão huyền kia vơi bớt
Khi anh thương em đến nhói cả tim mình?
Anh nguyện một đời là kẻ nặng tình
Chứ không bao giờ anh từ bỏ
(Giấc mơ của anh, trên cánh đồng xanh cỏ)
Có ngôi nhà và tiếng hát trẻ thơ!
Đến bao giờ anh mới thôi mơ???
Huân Trần
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét