Về những nỗi đau mà ta từng chịu đựng
Vì cả hai đều tự dưng thấm mệt
Buông bỏ dần cho đỡ mỏi con tim
Đã đến lúc lí trí phải nằm im
Bảo con tim thôi đừng rung lên nữa
Nghĩ lại thấy mình dại khờ nông nổi
Tin vào lời chót lưỡi đầu môi

Đời trôi qua như một thước phim
Xem lại thấy mình là nhân vật chính
Mới giật mình sao mình ngốc thế
Yêu thật nhiều nhận được chẳng bao nhiêu
Giá ngày đó không yêu nhiều đến thế
Thì giờ đây chẳng chuốc lấy đắng cay
Nghẹn ngào cạn nốt chén tình say
Đôi ta hai ngả chia tay từ giờ
Hà Bích
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét