Cố tìm kiếm cho mình sau bao ngày vật vã
Cố đứng trên đôi chân gầy để sao không gục ngã
Cố nhoẽn miệng cười che dấu những ưu tư
Người đàn bà đi qua những tàn dư
Như vết cứa trong tim sâu thăm thẳm
Đau rạn vỡ đến màn đêm như câm lặng
Nắng chiếu qua rèm nhưng vẫn lạnh buốt thấu tâm can

Người đàn bà sau bao tháng ngày gian nan
Gom hết nhớ nhung, vụn vỡ rồi đốt thành tro bụi
Dấu dưới chiếc lá khô những nhọc nhằn trăn trối
Đông có về rồi xuân cũng lại sang
Người đàn bà quyết định rẽ bước sang ngang
Đi về hướng ngược đường giông bão
Gồng ghánh đôi vai giữa miệt mài khờ dại
Vẫn nhoẽn miệng cười dù máu ứa trong tim
Người đàn bà luôn mang bên mình ....những nỗi niềm riêng...
Hạnh Quyên
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét