Hay chỉ lặng im giữa phố vắng mịt mờ
hòng đánh lừa xúc cảm ngủ quên trong lòng tiềm thức
Dấu bước chân nào cũng oằn mình bực dọc
In vết lem lên những lối mòn đời
Mình biết làm gì cho thoả những hai mươi?
Ngăn tủ giấu cất nụ cười đã tự đánh rơi mất chùm chìa khoá
Rồi biết tìm ai
một người thân quen hay dáng hình xa lạ?
Nức nở hết ra cho thôi mặc cả giữ lại riêng mình

Có những tháng ngày thiếu khoảnh khắc bình minh
Từ khung cửa ngát hương, thơm mùi nồng thiên lý
Bỏ quên ở đâu những giản đơn, bình dị?
Để bao dung cho mình,
cho tất cả suy nghĩ về thế giới ngoài kia
Có những nắng mai không lưu lạc nơi cuối lối đi về
Có một quãng đời khát vòng tay nâng khi hoàng hôn lắng đỏ
Chỉ tha thiết chiều hôm ngang đời mình mùa gió
Thổi cát bụi lòng
về học vẽ lại những tối đầy sao
Thôi hãy đứng dậy, đi nào
hai mươi là bao mà dằn lòng thiếu- đủ...
Thạch Thảo
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét