và cái lạnh trong lòng mỗi người như từng đã
thành phố thiếu những cơn mưa
nó bỗng buồn đến lạ
em thiếu một con người
thương lấy cuộc đời em.
Tháng Mười Một đi qua gió mưa nhiều
giờ chỉ muốn bình yên
như cô gái ba mươi điềm nhiên mang nỗi buồn hong tóc
đôi mươi như em muốn cười còn phải học
giấu một trời thương nhớ
vào sâu trong mắt mình.

Tháng Mười Một mang đi những ồn ào của một năm
bằng sắc trắng họa mi nghiêng mình trên phố cổ
anh khép lại dịu dàng, em thôi không còn sợ
những chuyện biết sẽ rất buồn
khi lỡ cách xa.
Tháng Mười Một người ta lấy ấm áp làm quà
em lấy vị tha ru mình qua đông lạnh
"Trái đất tròn, lòng người góc cạnh"
nên em chẳng trách gì
chỉ nhớ chút, rồi thôi!
Tháng Mười Một lặng thinh nghe lá rớt bên đời
em đã chẳng lưu tâm chuyện anh rồi sẽ khác
có những điều khi bắt đầu đậm sâu
cũng dần dần phai nhạt...
Thúy Nhân
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét