Khúc giao mùa nghe lá đổ buồn tênh
Tiễn nàng thu mây trắng ngại bồng bềnh
Đông chạm ngõ hồn chênh vênh lạc lối
Mười một ơi em hồn nhiên quá đỗi
Cháy lòng ai bối rối một ánh nhìn
Sữa cuối mùa trong gió ngủ lặng im
Nhưng Thạch Thảo cứ làm tim rộn rã

Thu vừa đi nhưng sao còn mong quá
Chốn hẹn hò nơi ghế đá hàng cây
Tiếng dương cầm ai dạo khúc tình say
Cho nơi ấy hoài mong ngày gặp gỡ
Ta yêu em như kiếp nào còn nợ
Mỗi thu về lại thầm nhớ miên man
Sắc tím thương năm tháng chẳng phai tàn
Vẫn nồng đượm dẫu thời gian bụi phủ
Đông nhè nhẹ lê mình qua lối cũ
Sợ mây buồn rủ nắng bỏ đi hoang
Đoá hoa xưa giận dỗi ngủ bên đàng
Thu hờ hững để lá vàng thôi rụng.
(Cúc Tần)
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét