Hoảng hốt thấy chợt nhớ anh da diết
Thẫn thờ cả trong mơ khi ngủ tiếp
Sao lại thế này mà chẳng phải thế kia….
Anh tìm em trong khoảng trống của anh
Cái khoảng trống trong veo xanh biêng biếc
Cái khoảng trống chỉ mình em lấp hết
Anh mê mải đi tìm sau những nét môi xinh

Anh tưởng rằng anh có thể chẳng cần em
Như anh đã chẳng cần anh trong quá khứ
Như anh đã chẳng cần mọi thứ
Nhưng tưởng rằng là đúng hay là sai?
Anh là anh, mà em vẫn là em
Hai mảnh vỡ giữa muôn ngàn mảnh vỡ
Ghép trọn vẹn khi mỗi người dang dở
Một cuộc tình, là cả một mùa đau
Hạnh phúc nào ta có thể trao nhau?
Em không biết, anh lại càng không biết
Thôi thì hãy xem như không cần thiết
Chỉ biết rằng… thương lắm một bàn tay.
SƯU TẦM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét