Tự dưng thấy thương một kí ức xa mờ
Con chim nhỏ làm nũng đòi thấy nắng
Mưa cười xòa dẫn lối nhớ ngày xưa…
Hết rồi mà,
Còn đâu những đón đưa
Em cũng quên những lời anh hay hỏi
Kỉ niệm lặng im, rầu rĩ buồn không nói
Chỉ có con người lặng lẽ chọn lãng quên.
Hết yêu rồi,
Nhớ gì một cái tên
Nên cũng chẳng buồn thương mặc mùa thu ngồi khóc
Người ta bảo cứ buồn khi lòng nhọc
Khóc chán rồi, sẽ lại biết cười vui.

Chúng ta đi qua nhau băng qua những ngọt bùi
Băng qua những thác ghềnh của bao ngày bão tố
Băng qua những lặng im của những ngày nắng đổ
Băng qua những tháng ngày bất lực đứng nhìn nhau…
Mùa thu chẳng biết buồn như em đã từng đâu
Nên thi thoảng vỡ òa làm em thương quá khứ
Thôi nhắc gì những tháng ngày khó xử
Nếu không có quá khứ buồn, sao ta có hôm nay!
Chắc là chúng mình phải uống thật say
Cụng ly với nỗi buồn đã qua
Anh nhỉ?
BÍCH THOA
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét