Nghe bản nhạc nào cũng thấy mình muốn khóc
Bận rộn quẩn quanh vẫn trở về đơn độc
Nước mắt trực trào nhưng lại nuốt vào tim.
Có những khoảng thời gian chỉ muốn sống im lìm
Như thân cây xù xì bặt quên mùa giông bão
Phải nép vào đâu khi chính mình khó bảo?
Có dây thép nào trói suy nghĩ được không?
Có những khoảng thời gian sống chỉ thấy đau lòng
Và nỗi nhớ trở thành điều đáng sợ
Thấy mình khó chịu khi nghe người nào thở
Tiếng thở dài giống một người quen.

Đó là khoảng thời gian khi hai chữ nhớ - quên
Giằng xé nhau làm ngực gầy vỡ nát
Đó là khoảng thời gian em quên mình phải hát
Khi lúc trước buồn em vẫn hát… em nghe.
Có những khoảng thời gian gồng mình sống màu mè
Thể hiện đủ điều chứng minh rằng mình ổn
Chỉ khi một mình mới thấy mình từ tốn
Tự khiêm nhường trước những nỗi xót xa
Đó là khoảng thời gian, quên phải sống thật thà
Khi những cái ôm, cái hôn chỉ còn là quá khứ
Biết thế nào để mình đau vừa đủ
Khi….
ThoaPyo
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét