Khi tia nắng đầu tiên về trên ngọn cỏ.
Giọt sương buồn tan nhanh theo cơn gió
Chẳng muốn xa rời nhưng đành phải ra đi.
Cũng như em mãi vương vấn tình si
Khi tình đến rồi tình đi vội vã
Vẫn con đường với hàng cây xanh lá
Giờ riêng em tìm lại tháng ngày xưa.
Nhớ thuở ban đầu khi ai đó đón đưa.
Anh vẫn đợi em dưới gốc bằng lăng tím.
Sao giờ đây chỉ mình em gom nhặt từng kỉ niệm
Rồi lặng lẽ thả vào miền kí ức lãng quên.

Buông rơi cuộc tình em độc bước chênh vênh.
Nức nở nghẹn ngào khi kí ức tìm về hấp hối
Níu giữ yêu thương phải chăng em có tội.
Hay cứ dối lòng là ta đã quên nhau.
Vậy mà thời gian không làm kỉ niệm nhạt màu
Để nỗi nhớ cứ theo gió về lặng lẽ
Vỡ tan hết rồi chút yêu thương nhỏ bé.
Buông tay thật rồi anh có tiếc không anh?
(Lê Thành Ngọc)
CÓ THỂ BẠN THỂ QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét