Sau tất cả, còn em và...đơn độc.
Cuối cùng thì bao nhiêu là nước mắt,
Cũng không đủ níu chặt cánh tay anh.
Em biết là hạnh phúc sẽ qua nhanh,
Nhưng không thể làm gì, đành chấp nhận.
Ai bảo chúng mình không duyên không phận,
Ai bảo tình mình lận đận mà chi.

Em có trách đâu, anh chẳng có lỗi gì...
Chỉ là lỡ đi rồi quên đường về lại,
Chỉ là hoài công em ngồi chờ đợi mãi,
Để bây giờ, khờ dại học quên anh.
Em có tiếc đâu, quá khứ vỡ tan tành,
Vì em biết mình yêu anh, là thật.
Có những thứ trên đời dù còn hay mất,
Cũng chẳng một lần hối hận đã cho đi.
Du Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét