Em thu mình trong chiếc áo mong manh
Tay run run tóc bay là khóe mắt
Chợt thức tỉnh là mình vẫn cô đơn

Con đường về như dài hơn hiu hắt
Đôi vai gầy như thắt lại lòng ai
Nghe tim mình thổn thức mà đắng nghẹn
Là cô đơn bủa vây em từng ngày
Em đã nghĩ mình thực sự mạnh mẽ
Nhưng hóa ra chỉ là giấu trong lòng
Có những lúc em chỉ chực òa khóc
Chờ tay anh ôm em từ phía sau
Thiên Di
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét