Đôi khi thấy mệt mỏi trên con đường đang bước,
Thấy chán chường khi nhìn về phía trước đầy rẫy chông gai.
Muốn buông xuôi vì cảm giác mệt nhoài,
Chẳng muốn đoái hoài hay bận tâm tìm hạnh phúc...
Đôi khi chỉ muốn chết đi một lúc!
Để có giây phút thực sự thấy thảnh thơi...
Đôi khi chẳng biết mình là ai giữa muôn nẻo đường đời,
Mục đích sống là gì…bởi ai chết đi rồi cũng hòa mình vào với đất.
Đôi khi tự hỏi ai sống với mình chân thật?
Ai yêu thương mà chẳng tính toan gì?
Ai là người cuối cùng sẽ bước đi?
Ai là người nhỏ nước mắt khóc thương mình trước giờ sau cuối?
Đôi khi thấy bản thân mình thật yếu đuối,
Chẳng thể khóc òa trong nỗi giằng xé cô đơn...
Hóa ra mình là kẻ lạc lõng bơ vơ chẳng linh hồn,
Cái đáng thương nhất trong đời là không tìm cho mình được một người tri kỷ.

Đôi khi đắm chìm trong mông lung suy nghĩ,
Muốn ai đó đến cạnh bên mà vực dậy những yếu mềm...
Cần ai đó đủ bao dung để chia sẻ những nỗi niềm,
Nhưng tìm hoài sao chẳng thấy…
Đôi khi thấy mình lẻ loi biết mấy...
Cứ chạy mãi chạy hoài mà chẳng tìm được chỗ dừng chân,
Hạnh phúc quá xa xôi mà ai cũng bảo gần
Đi suốt nửa cuộc đời mà chẳng gặp được Hạnh phúc ở đâu...
Đôi khi chỉ cần một bờ vai vừa đủ để gục đầu...
Một ánh mắt hiểu điều mình không nói
Một nụ cười khiến mình quên mệt mỏi
Một hơi thở cạnh bên cho cảm giác chẳng phải bận tâm gì...
Đôi khi chỉ cần một người siết chặt tay và nói: "Khóc đi!"
Du Phong
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét