Chút tự phụ riêng không phải giữ trong lòng
Rồi đêm xuống dìu nhau về bên cửa
Thì thầm nói: "đừng đi nữa được không?"

Để mỗi sớm còn thấy mình thức dậy
Giữa yêu thương đã mỏi số kiếp người
Biết đâu chốc nữa cuộc đời rộng lớn
Ta lạc nhau. Rồi chấp nhận buông xuôi!
Nếu có thể cứ tựa nhau mà khóc
Đâu chắc ngày mai còn được bước cùng
Dẫu có lúc bàn tay kia tuột mất
Kỷ niệm vẫn dành một lối để về chung.
Nguyễn Trường Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét