Gối chăn bật khóc giữa cô đơn
Có người đi mãi không về nữa
Lấy ai để trách móc, giận hờn
Đã quá xa rồi tha thiết ấy
Sao trăng cứ vò võ mong chờ?
Đã biết tình tan như bọt nước
Đớn đau này vụn vỡ câu thơ
Thu lạnh hay mùa đông đến sớm?
Đường khuya im bặt tiếng còi xe
Ai còn thức...hay mình em thức?
Gom đắng cay kín cả bốn bề

Đêm không ngủ, đêm ngồi dành dỗ
Nào khóc đi nếu quá muộn phiền
Nếu chưa thể quên tình khờ dại
Khóc đi...rồi em sẽ bình yên
Em đã dối lòng rằng không nhớ
Em đã cười ngạo nghễ với đời
Sao phút này trái tim run rẩy
Quên một người...khó quá...anh ơi
Lật Đật
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét