Gió đã bắt đầu theo đông dừng trước cửa.
Em phải đếm thêm bao nhiêu ngày nữa,
Anh mới mang theo hạnh phúc chúng mình về?
Em sợ nỗi nhớ này dài rộng lê thê,
Em bé nhỏ, vụng về vì không anh bên cạnh.
Em sợ những ngày mùa đông giá lạnh,
Em cô đơn trong thế giới một mình.
Em vẫn hay nghe về những chuyện tình
Hai kẻ hứa với nhau về gia đình, hạnh phúc.
Rồi khoảng cách xa xôi chất đầy ngờ vực
Họ lặng lẽ rời xa mà chẳng kịp tương phùng...

Em muốn bây giờ được anh cõng trên lưng,
Muốn anh dắt đi theo từng lối nhỏ.
Muốn nép mình vào ngực anh như cỏ,
Muốn ôm anh cho bõ những ngày chờ...
Nhưng tất cả chỉ tồn tại trong mơ,
Thật sự em bây giờ thấy lòng chênh chao lắm.
Trái tim chưa đập nhịp nào phẳng lặng,
Có lẽ chỉ bình yên khi thấy được anh rồi.
Mình cùng đợi chờ, hi vọng nhé anh ơi
Dẫu có phải xa cả một thời xanh trẻ
Để sau này mình nắm tay nhau kể:
"Ông bà đã ở bên bất chấp mọi sự đời".
Du Phong
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét