Vì có lúc mong manh cũng trót yếu mềm
Dù ở cạnh nhau mà vẫn thảng thốt kiếm tìm
Dù nắm tay người mình nói yêu mà nghe tim trống rỗng
Dù tưởng đã trong hạnh phúc mà vẫn nghe hồn quạnh vắng
Vì một hôm lòng trót say nắng của nhân gian
Em xin lỗi,
Vì trở thành người đàn bà yêu ghét đa mang
Trở thành người đàn bà dễ dàng mềm lòng vì một tia mắt lạ
Em cũng không biết vì sao nữa
Chỉ thấy lòng mình cứ thiếu thốn, cứ cô đơn
Em xin lỗi, vì không thể làm anh hạnh phúc nhiều hơn
Hay tại vì em vốn không còn tin vào những câu chuyện cổ
Những giấc mơ em từng hoài công vẽ
Đã bỏ em đi cùng tuổi trẻ qua rồi
Rất nhiều lần em muốn thốt trên môi
Nhưng lại sợ cuộc đời oán trách mình phụ bạc
Nhưng anh ơi, em cũng không hiểu điều mà em thèm khát
Là gì... khi em đã lục cả trái đất lên rồi

Em xin lỗi vì sự ích kỉ rất đời, sự tham lam rất người
Mà em không thể phủ nhận trái tim đầy yếu đuổi
Qua trăm bão giông rồi
Nên nghi hoặc mà lại vẫn muốn tin
Em xin lỗi,
Có thể người đàn bà trong em là một nửa của dại điên
Em không biết, ngàn lần không biết
Em từng nghĩ mình yêu anh đến chết
Nhưng lại có phút giây căm ghét đến bất cần
Em phải làm sao
Khi cứ thấy mênh mông cả lúc rất gần
Khi môi chạm môi mà lòng đầy mâu thuẫn
Em không hiểu mình hay vì không còn kiên nhẫn
Khi niềm tin từ lâu tàn nhẫn bỏ em rồi
Em chỉ biết nói rằng xin lỗi anh thôi
Dù em hiểu có thể chỉ là lời ngụy biện
(P2T)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét