Tôi giấu một nỗi buồn.
Không nỡ lòng vứt bỏ,
Đành mong được quên luôn...
Bỗng một hôm vô cớ
Muốn tìm kỷ vật xưa,
Tôi lục tìm quá khứ
Thấy nỗi buồn chỏng chơ.
Tôi lau buồn thật sạch,
Ngắm nghía trước hiên nhà.
Soi bóng mình lên đó,
Tự nhiên tôi khóc oà...

Vẫn là tôi xưa cũ,
Dù thời gian cứ trôi.
Vẫn là tôi như vậy,
Không quên nổi một người...
Không nỡ lòng vứt bỏ
Tôi lại giấu buồn đi,
Tận sâu nơi ngực trái
Chẳng tìm lại làm gì...
Những nỗi buồn quá khứ
Không phải để cầm, soi.
Hãy đặt chúng ở lại,
Chuyện hôm qua, qua rồi.
Du Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét