Bằng lăng rơi ngập nỗi buồn quá khứ
Anh chẳng về thăm ... chỉ mình em cố giữ
Tím cả lòng, tím nỗi nhớ xôn xao...
Anh biết không ngôi trường mình chung lớp năm nào
Vẫn vẹn nguyên dẫu thời gian làm úa màu vôi vữa
Em có qua lại trăm lần cũng không thể gặp lại chúng mình ngày xưa lần nữa
Năm tháng phũ phàng đưa kỷ niệm dần xa...

Anh có nhớ gì sau hơn mười năm biền biệt bôn ba?
Gốc phượng, bằng lăng, bài thơ em trao ngày chia tay mưa đổ?
Êm ả dòng sông phù sa thắm đỏ
Son sắt một lòng như em vẫn đợi anh...
Quê mình mùa mưa cây lá biếc xanh
Mầm non nhú lên từ cội cây già lâu năm khô gốc
Em lặng người ngắm dòng xe ngược xuôi, bật khóc
Tự dặn lòng mình, anh sẽ sớm về thôi...
Ngọc Hân
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét