Anh chẳng còn như trước nữa đâu em
Đôi mắt cũng chẳng nhìn em như ngày ta say đắm
Gánh nặng cuộc đời, đôi vai gầy trĩu nặng
Xã hội điêu tàn
dối trá lọc lừa nhau
Anh chẳng còn kiên nhẫn đợi em lâu
Nơi con phố không tên đôi ta từng hò hẹn
Nơi ghế đá năm xưa mỏi mòn em chưa đến
Vuốt mái tóc mềm
nghe hơi ấm thưở xưa
Anh chẳng còn đợi em mãi dưới mưa
Khóe mắt cay ngày em hờn, em dỗi
Chân bước liêu xiêu lúc nhìn em quay đi bước vội
Quên lãng mình trong kiếp sống mưu sinh

Anh chẳng thể vì em viết những bức thư tình
Gói vào cánh hoa làm em luôn bỡ ngỡ
Chẳng bên em lúc em buồn em lo sợ
Thút thít một mình trong đêm tối cô liêu
Anh chẳng thể cùng em nghe em kể bao điều.
Ký ức tuổi thơ hay những lần em đến lớp
Lang thang dưới mưa ngắm nhìn mưa rơi lộp độp
Khẽ rung mình khi gió lạnh tấp vào vai
Anh chẳng còn bên em nghe những tiếng thở dài
Như kẻ làm thơ
mộng mơ đợi em về qua ngõ
Chẳng mua quà hay nịnh em này nọ
Anh mệt mỏi quá nhiều với cuộc sống ngày nay
Anh chẳng thể cùng em tay nắm lấy bàn tay
Vai dựa vào nhau khi Đông về qua lối cũ
Chẳng thể nhìn em lúc mi hờn như Liễu rủ
Anh chai sạn lắm rồi mải miết với lo toan
Thôi hãy đừng vì anh nữa làm ơn!
Ai trong chúng ta chẳng một lần hiu quạnh
Bờ vai ấm ngày xưa đã là miền dĩ vãng
Dựa vào đâu để em thấy yên bình?
Anh thay đổi rồi
Anh chẳng phải là anh...
Trần Thành Vinh
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét