Gian nan đạp dưới chân rồi
Ai ngờ một hôm té ngã
Khóc oà như trẻ mồ côi.
Phong sương rơi mòn vai áo
Thanh xuân là tháng ngày buồn
Tôi thành con chim bói cá
Gầy gò đứng giữa hoàng hôn.

Năm năm hay mười năm nữa
Cuộc đời còn tay trắng tay
Tôi về như người hành khất
Bao nhiêu trăn trở vẫn đầy.
Mai xin làm chân trời rộng
Để nhìn xuống kiếp nhân gian
Thương cho phận người khó khổ
Sống như một đống tro tàn.
(Mưa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét