Em chợt thấy lòng mình bình yên đến lạ
Cuộc sống ngoài kia vẫn từng ngày hối hả
Và người với người vội vã lướt qua nhau
Có xá gì đâu một vết nhỏ nỗi đau
Trong trăm vạn biển đau mà nhiều người gặp phải
Em mạnh mẽ mà, không cho mình sợ hãi
Tự tìm cách đứng lên trên chính những vụn vằn

Bờ cát dài êm trăm những dấu in hằn
Chỉ cần sóng cuộn trào lại nằm im lặng lẽ
Em cũng thế thôi vốn nhu mì nhỏ bé
Nhưng mạnh mẽ khi cần và tàn nhẫn khi buông
Suy cho cùng một kiếp người là khao khát yêu thương
Ngay lúc này đây em cũng cần như vậy
Nhưng là sự yêu thương do chính mình tạo lấy
Tự biết thương mình sau năm tháng thương ai...
Nguyễn Phương Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét