Chỉ để yêu nhau thôi, không buộc ràng danh phận
Em không là vợ hiền lương nên nào dám đâu cắn đắn
Là Nhân Tình không hẹn ước trăm năm!
Đức-hạnh-ngôn-dung em lót chỗ anh nằm
Bao tủi hổ, hờn căm, nhét sâu vào tròng mắt
Anh thuộc về em ngay giây phút này chứ không là một ả đàn bà nào khác
Bản năng lõa lồ
phần người rũ xác trước phần con...
Em tự xoa ngực mình phía sau tấm mành voan
Tự chôn cất nỗi buồn khi chưa kịp vuốt mặt
Là tình nhân nên không có quyền được khóc
Em nhếch môi cười ...
mặc lệ đổ trong tim!

(Em hiền từ sao thiên hạ bảo em điên?
Em nằm nghiêng chứ có phải dạng nằm ngửa dang chân đâu mà thiên hạ phán em là đồ hỏng hư, thõa đĩ???
Em tự giết mình vì yêu anh
tự cầm tù lý trí
Em có giành giật anh đâu sao họ nói em là kẻ không có lương tâm định cướp đoạt chồng người?
Tình yêu này có phải một cuộc chơi?
Anh chưa trả lời...sao đời em thua trắng
Thả trôi thanh tân lênh đênh dòng nước đắng
Rách nát hết cả rồi...
Em vá víu sao đây?)
Em không tin!
Em không tin!
Bởi những phút đắm say
Anh đã yêu em đến tận cùng hơi thở
Những nụ hôn nồng nàn cho những lần anh phả vào tai em ''trời ơi...sao mà nhớ!''
Anh có yêu em mà...
Sao nỡ để em đau...
Em tự đâm vào đời mình sâu hoắm một nhát dao
Chấp nhận hết lao đao làm người đàn bà được có anh trong chập chùng bóng tối
Tự rửa vết thương
uống đầy lòng tội lỗi
Tự quấn khăn tang lên đời...
vì trót lỡ
yêu anh!
Ngọc Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét