Ánh dương tà phơi ngửa lá vàng rơi
Thu tháng chín không về như xưa nữa
Nhớ hay quên mà muôn thủa xa rời
Tình trôi nỗi theo dòng đời xô đẩy
Người với người như thế đấy lạc nhau
Mòn đôi mắt chẳng thể nào trông thấy
Chút yêu thương, chút ân ái ban đầu

Thành phố nhỏ gầy hao cùng năm tháng
Lối hẹn giờ xanh bám một màu rêu
Hàng ghế đá công viên ngày dĩ vãng
Vẫn nơi đây sao tỉnh lặng tiêu điều
Ta nặng bước lê trong chiều tản mạn
Bóng nghiêng dài đơn chiếc giữa hoàng hôn
Dường như xót đau duyên nồng khô cạn
Để suy tư say ngấn mãi tâm hồn.
Hàn Lâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét