Sau những tháng năm gọi cô đơn là bạn
Để anh nói em nghe “Trăm năm là hữu hạn…
Hà cớ gì lại chẳng sống thật sâu”
Vết thương xưa đã khép miệng từ lâu
Xếp ký ức nằm yên thả vào năm tháng cũ
Nước mắt ấy chảy bao nhiêu mới đủ
Đứng dậy thôi em, giờ đã có anh rồi

Sẽ không còn nước mắt mặn đôi môi
Em xứng đáng với bao điều hơn thế
Hạnh phúc đến thay bao điều tồi tệ
Nhận lấy thôi em – là lúc sống cho mình
Bóng đêm nào rồi cũng sẽ bình minh
Em hãy giữ bình minh em… vào lòng bàn tay nhỏ
Đừng sợ hãi mà hãy nghe lời anh ngỏ
“Nắm tay anh – hạnh phúc đến đây rồi”
Một Thứ Bỏ Đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét