Ngồi mải nghe câu chuyện của người già
Hạnh phúc gần, xa hay là điều gì đó
Cũng đến lúc chỉ còn là cơn gió thoảng qua.
Và cả nụ hôn buổi chiều ấy rất xa
Cũng ngủ kĩ trong một miền hoài niệm
Tháng năm qua chẳng thể nào đo đếm
Phép lạ cũng đành nhìn đá hóa xanh rêu.

Bầy sẻ ngô trước nhà không nói chuyện tình yêu
Chỉ kể mãi những ngày mặt trời đi trốn
Xa dần xa trong tháng ngày bận rộn
Ai còn thiết tha gì mà nhớ nhớ quên quên.
Có một bài thơ bống chốc quên tên
Như quên một li cà phê uống vội
Người ra đi, và người còn chờ đợi
Níu giữ điều gì ngoài ước vọng mỏng manh?
Rồi mùa của những tiếng chim reo cũng hết
Thành phố trầm thiêng trong màn khói lạ lùng
Lại thấy mình nuôi toàn là ảo vọng
Chuyện cũng qua rồi, sao vẫn nhớ người dưng?
(TRẦN VIỆT ANH)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét