Chân mây tím lối nẻo về đất Mẹ
Nghe xa xa âm hưởng Cuốc vong chiều
Mẹ gánh cả mùa Thu trên bao thóc
Vai oằn mình bất kể những gieo neo
Con òa khóc y như người lữ khách
Mải tha hương quên mất cả cội nguồn
Ngồi bệt xuống hiên nhà rêu bao phủ
Thương khóm Cau gầy, biết bao trận gió sương

Bố nằm xuống nơi chiến trường lửa đạn
Khói bom rơi thấm thoắt tự bao giờ
Trong dư ảnh người đặc công hùng dũng
Sao Bố vẫn cười, nét đẹp ấy ban sơ?
Là nét đẹp con chẳng còn giữ được
Theo tháng năm phủ mấy nét phong trần
Con có lớn mà không khôn, Bố ạ!
Trôi dạt hoài trên những đỉnh phù vân
Cầm vội chén cơm đầy chan nước mắt
Mà lòng đau như bông Cúc giữa vườn
Mùa Thu ấy hãy còn đang dè dặt
Đã chực chờ rụng như gió, vào sương..
Trần Thành Vinh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét