Tháng Tám gói thu gửi cho mắt em buồn
Rồi bảo gió vuốt suôn làn tóc rối
Để tuổi nào...hình như qua rất vội
Em rửa tội mình trong đôi tiếng chuông ngân
Đã bảo rằng anh chỉ là bạn thân
Dặn mình bao lần không để chân bước lạc
Mà sao tim vẫn giật mình, ngơ ngác
Một câu hát thôi
cũng quá đỗi
nhớ về...

Sau bao nỗi dại khờ người ta tỉnh cơn mê
Rồi sẽ về, thả mình vào thực tại
Sao nỗi thương anh vẫn dùng dằng ở lại
Để em ngại ngần...chẳng dám gọi thành tên...
Tháng Tám về đổ lá giữa chênh vênh
Và gió hát gọi tên người hờ hững
Em bao nhiêu rồi? Mà sao còn chập chững
Bước vào đời ... bằng những nhớ thương anh...
Tháng Tám về, hỏi lá có còn xanh
Để em vẫn gọi anh là bạn thân...
Như ngày xưa cũ ?
Lê Hồng Mận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét