Thành phố thênh thang, cũng nhỏ hẹp vô cùng
Người đa cảm mà vô tâm đến lạ
Bận sống cho mình...nhìn tất cả dửng dưng..!
Sợ chiếc lá đến mùa thu tàn úa
Bỏ cành khô trơ trọi giữa đất trời
Sợ mình lạc trong con đường phù phiếm
Mãi loanh quanh...mệt mỏi đến rã rời..!
Và sợ cả những tháng ngày cô độc
Ôm trái tim chất chứa nỗi muộn phiền
Sâu đáy mắt là cả trời nghi ngại
Vẫn dối lòng...như thể đã bình yên..!
ARCK
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét