Chị lặng thầm đi qua hoàng hôn
Bằng nỗi cô đơn chưa bao giờ muốn khép
Thì ra...đau đớn nhất của đời người không phải là cái chết
Mà phải từ bỏ một ân tình khi thương nhớ vẫn mênh mang
Em nhặt lại mùa thu xơ xác lá khô vàng
Trên con đường hoàng lan thôi sực mùi quyến rũ
Ngạo nghễ đàn ông không cho phép lòng tự thú:
Những cơn buồn đang vần vũ nơi tim
Vang vọng trong tâm hồn câu nói: ''anh yêu em*
Em muốn buông lại rèm, lau lấm lem đời chị
Mình đối diện nhau đây bằng con tim và lý trí
Yêu mùa thu buồn, cũ kỹ...có gì sai?''
Em muốn gom chỉ tay đời mình nối cho chị một đường bay
Để chị không còn loay hoay chơi ván bài phận số
Nhưng chị sợ sau cơn mưa lại tiếp ngày bão đổ
Đôi vai gầy gò sao che chở cho nhau...
Em chưa từng cháy kiệt cùng sao hiểu được nỗi đau
Nên cứ huênh hoang trước ồn ào sóng cả
Khi chân đã đi qua muôn vàn nghiệt ngã
Sẽ chẳng dám thản nhiên để sống tận cùng mình
Chị nghèo nàn không dám phung phí hi sinh
Vơ vét chút niềm tin mua một lần thổn thức
Chỉ muốn nói với em điều cuối cùng bất lực:
Hãy đặt tay lên ngực mình khi quá nhớ thương nhau!
Chị sẽ ngước lên trời xa xót mối tình Ngâu
Không muối mặn, gừng cay mà bạc đầu son sắt
Thấm đẫm đời nhau qua những dòng nước mắt
Lại cảm nhận ngọt ngào dẫu hát khúc ly tan
Em chưa là mùa Thu nên mê mẩn lá vàng
Lang thang vẽ ánh hào quang diễm tuyệt
Chị là kẻ bước ra từ tiểu thuyết
Nên biết truyện ngôn tình chỉ được viết trên môi
Và tình yêu nào phải chỉ yêu thôi
Hạnh phúc trong cuộc đời không như mình mộng tưởng
Đâu phải để chạm vào khát khao mà dốc lòng ương bướng
Hoa nở trái mùa chỉ nuôi dưỡng tàn phai
Chưa nhấp ngọt ngào cay đắng đã tràn tay
Trách đời quá bi hài gieo lên mình phù phiếm
Chị múc nhớ thương đổ lên vầng trăng khuyết
Cố xóa một ánh nhìn đã siết chặt tâm tư!
Ngọc Nhu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét