khi gặp lại sẽ mỉm cười nhẹ bước
em đâu biết con tim mình ngây dại
vẫn nặng tình cần lắm một bờ vai.
Vẫn hi vọng vào một buổi sớm mai
người em nhớ không phải người xưa nữa
những thoi quen ngày nào chưa kịp sửa
lại vô tình bắt gặp người chưa quên.
Từ lâu người đã chẳng còn ở bên
giờ nói chuyện đôi ba câu ái ngại
câu yêu thương đã chẳng còn lặp lại
khoảng cách nào biến ta thành người dưng?

Ngày hôm đó khuất dần một bóng lưng
em đứng đó nghe tim mình vụn vỡ
nỗi ám ảnh luôn khiến em lo sợ
cuối cùng thì anh cũng chọn rời đi.
Em bây giờ đã quen với chia ly
cũng không còn yếu đuối hay nhung nhớ
chỉ biết là khi đến mùa gió trở
lòng hiu quạnh thở dài đón lạnh căm.
Chẳng tiếc gì vài ba lời hỏi thăm
người nói rằng chúng ta nên là bạn
em mỉm cười dù lòng chưa chai sạn
em xin lỗi nhưng không thể đâu anh.
Lý trí ấy vốn dĩ rất mong manh
em xin phép rời đi trong nhanh chóng
để vỗ về những buồn thương mong ngóng
hết yêu rồi làm bạn có thể không?
Ngược nắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét