Khi con người lâng lâng trong nhung gấm
Họ sẽ quên thề nguyện thuở cơ hàn
Quên một thời từng trải những gian nan
Quên ân ái nghĩa tình cùng có được
Khi con người không còn như thủơ trước
Chẳng cầu mong gặp gỡ chỉ thêm buồn
Vạn vật trên đời luôn biến đổi, luôn luôn
Lòng người cũng vậy có gì là mãi mãi
Mới hôm qua còn yêu thương nồng cháy
Ngày hôm nay đã quay mặt lạnh lùng
Tình chỉ đẹp khi lòng không toan tính
Sẽ tan tành vì hai chữ lợi danh
Chẳng trách đâu giữa tấp nập chậm nhanh
Trái đất vẫn quay dòng thời gian vẫn chảy
Chỉ trách mình ngây thơ khờ dại mãi
Sống vô hồn cũng chỉ bởi đa mang
Khi con người có cuộc sống cao sang
Thì họ cũng đã chẳng còn như cũ
Chỉ do mình khắc ghi trong nỗi nhớ
Là một bóng hình nguyên vẹn thuở hàn vi
(Người Viết Thơ Đau)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét