Anh bận lắm rồi nên không có thời gian
Gửi cho em một dòng tin mỗi sáng
Ngày gió trở trời, cô đơn thì vô hạn
Anh bận mà, nên chẳng biết được đâu...
Anh bận rồi nên quên cả gặp nhau
Một mình em cứ đi về lẻ bóng
Đáy mắt sâu có muôn trùng con sóng
Chỉ chực trào khi cơn gió thoảng qua
Anh bận rồi...khoảng cách cứ dần xa
Ngồi cạnh anh mà lòng mênh mông lắm
Đôi bàn tay ngày nào mình vẫn nắm
Sao hững hờ, lơi lỏng...chênh vênh
Anh bận rồi nên có lẽ đã quên
Có một người ngóng chờ anh từng phút..
Hay trái tim anh đã tìm ra hạnh phúc
Cho riêng anh chỉ-mỗi-một-người?
Nguyễn Phương Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét