Trên chuyến xe đi về cuối chân trời
Đoạn đường hôm nay sao buồn quá đỗi
Nỗi cô đơn bật lên thành lời nói
Rồi tự mình khỏa lấp hết hư không
Người tự hỏi chính mình có nhớ mong?
Hay trong lòng từ lâu đã chết
Hay cuộc đời người từ lâu đã kể hết?
Tình yêu là của ngày hôm qua
Người hành khách cười trong nỗi xót xa
Bàn tay vô hồn từ lâu trống vắng
Mắt người lặng trong chút tàn dư ánh nắng
Buổi chiều này là để khóc cho nhau
Dẫu cho rằng trạm cuối cùng ở đâu
Thế gian này còn bao nhiêu bờ bến
Người đã bơ vơ không còn điểm đến
Tạm bợ một mình, lạc giữa ngày mai
Hi Tường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét