Tôi nhặt nhạnh những nỗi buồn trên phố
Của ai rơi, xin được trả lại này!
Không dùng đến thì để vào một chỗ
Hà cớ gì mà lại vứt lại nơi đây?
Tôi nhặt được những vô tâm thừa thãi
Họ ném đi mà chẳng ngoái lại nhìn
Nên tự hỏi liệu rằng là có phải
Tôi nhặt được dấu hài em thuở ấy
Khi quay lưng về phía cuối con đường
Dẫm tắt cả lửa lòng ngun ngút cháy
Đến bây giờ khói cũ có còn vương?
Tôi nhặt lại chính bóng mình cô lẻ
Tự ủi an, như thế cũng vui rồi!
Vì tôi hiểu dẫu có sao thì dẫu...
Với bóng mình - cũng là đã một đôi!
Huân Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét