Chúng mình có thể sống thiếu nhau
Điều ấy là chắc chắn
Cơ thể anh vẫn tráng cường khoẻ khoắn
Và lòng em vẫn hiền nhẹ an vui
Chúng mình hẳn nhiên có những giấc ngủ vùi
Sau nhiều giờ ngược xuôi vất vả
Chúng mình sẽ đôi khi lòng nghiêng ngả
Trước một bóng người lơ đãng bước qua
Đời chúng mình rộn rã những lời ca
Ngồi ăn bữa cơm rau và canh cá
Không ăn chay, cũng chẳng làm sao cả
Hai tư giờ, trái đất vẫn đủ quay
Chúng mình, có thể, đôi khi uống say
Và đôi lúc thở dài trong bóng tối
Thỉnh thoảng sân si, lắm điều hối lỗi
Nhưng ngày mai màu nắng vẫn lên đầy
Phố mùa đông phủ cánh má đỏ hây
Anh hôn lén một bờ mi xa khác
Em dựa dẫm một bờ vai thô rám
Và không ai phủ quyết được đời mình
Em chẳng thể là cô gái thật xinh
Anh chẳng phải người đàn ông toàn hảo
Những điều dở hơi chúng ta hay cười nhạo,
Có khi lại vướng hết vào mình
Thế nhưng,
Giữa bao la của những cuộc viễn chinh
Anh đã dừng lại bên một khóm trúc
Em đã chọn trồng thêm một đoá cúc
Để vườn xuân nở rộ đến hôm này
Chúng ta, phải chăng, là những kẻ không may
Sống cả đời chẳng thành ai vĩ đại
Chỉ lặng sống qua những ngày khôn dại
Riêng một hôm,
Chúng ta chọn đại
Để trở thành duyên nợ của đời nhau
Ai mà đoán nổi chuyện mai sau
Chỉ biết được hôm nay còn kề cạnh
Trước đôi mắt cuộc đời sắc lạnh
Thì tay mình còn ấm, ôi may
Ta đi qua một đoạn trường này
Để biết ơn một người dưng vĩ đại
Người bình thường biết thương ta mê mải
Để viết nên dăm chuyện đỗi phi thường
Cảm ơn Anh,
Người ta vẫn còn thương.
Nhược Lạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét