Em chọn cô đơn và im lặng thương mình khi giông bão đi qua
Điều mà trước đây em từng nghĩ rằng sẽ vô cùng đáng sợ
Cũng có đấy, những ngày tưởng chừng như ngạt thở
Đặc quánh khoảng không nhìn sự thật phũ phàng.
Cũng có những ngày em tuyệt vọng hoang mang
Muốn cố nhoài người về phía xa níu kéo
Muốn gào thét, muốn đập vỡ tung để thế gian và anh thấu hiểu
Rằng em còn đây, còn tồn tại ở đời.
Nhưng không có tiếng thét gào, tiếng vụn vỡ nào rơi
Em đã nén sâu và nhìn đời thêm bao dung ánh mắt
Nếu không nợ duyên dù trăm lần buộc chặt
Cũng chẳng đủ yêu thương để đi đến bạc đầu.
Sau đoạn đường dài em hiểu được nông sâu
Tất cả phù du có gì đâu vô hạn
Em chọn cô đơn và giữ lòng thanh thản
Yên ả ru đời .... thương nhớ sẽ phôi pha.
Dã Quỳ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét