Có một thời áo trắng tuổi thơ tôi
Sao ngọt ngào và êm đềm quá đỗi
Những buổi chiều ánh mặt trời đỏ ối
Luồn cửa thưa xuyên mái tóc thầy tôi.
Có một thời áo trắng tinh khôi
Với những cánh thư tay chuyền vội
Bạn và tôi dẫu đường đời khác lối
Ký ức còn đây... thời gian đã qua rồi
Có một thời ngây thơ lầm lỗi
Với những chiều trốn học bị đòn roi
Nhưng vẫn thương sao dáng của thầy tôi
Gánh nặng lo toan trên đôi vai cằn cỗi.
Đêm nằm mơ giật mình con khẽ gọi
Xa thật rồi một thuở rong chơi
Xa thật rồi bài giảng thầy tôi
Xa càng xa trên đường đời quá vội
Bạn và tôi đã bao giờ tự hỏi
Thầy cô xưa giờ ở đâu rồi
Để cô đơn len khóe mắt thầy tôi
Chợt nhận ra... con thấy mình có lỗi...
Nay về đây con xin thú tội
Để được nghe thầy trách thầy ơi
Thầy nhìn tôi mỉm cười xa xôi
Khẽ ôm tôi ôm cả thời nông nổi...
Ngọc Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét